ALICE 1 / DIỆP CHÍ HUY

        

XEM TRỐNG D.FOLA CHI TIẾT TẠI ĐÂY 

Còn ngày nữa tôi rời Hong Kong về lại VIệt Nam . Chỗ ở đã book trước qua Airbnb là một căn phòng nằm trong khuôn viên nhà của một ông giáo dạy văn đã nghỉ hưu . Ông cũng đam mê âm nhạc nên chúng tôi nhanh chóng vượt qua rào cản ngôn ngữ và e dè ban đầu giữa những người đàn ông xa lạ để trở thành bè bạn .

Ông chơi cho tôi nghe những tác phẩm piano do ông soạn , tôi hát lại cho ông nghe những ca khúc của mình với piano .Nhà ông chỉ có một người phụ nữ và chỉ mãi cho đến khi ông tiết lộ tôi mới biết cô giữ vai trò quan trọng trong cuộc đời ông như thế nào .Bởi kiểu xưng hô của họ ở ngôi thứ nhất và ngôi thứ hai số ít chỉ có một cách duy nhất như tiếng Anh , không phân định rõ mối quan hệ như tiếng Việt đó cũng là lí do tôi chưa đoán ra ngay được hai người này là gì của nhau.

Nhìn bề ngoài thì cô quá trẻ so với ông , ban đầu tôi ngỡ đó là con gái ông nhưng qua cái cách cô thể hiện sự chăm sóc và âu yếm ông tôi không nghĩ đó là con hay là vợ ông mà nghiêng về một nhận định tội lỗi hơn : cô là nhân tình của ông . Sau khi đã thân thiết ông cho tôi hay rằng vợ ông bệnh mất lâu rồi ông đã tục huyền với cô này , ông gà trống nuôi một đứa con gái đi du học giờ nó đã có gia đình và định cư ở Mỹ . Cô vợ trẻ này bằng tuổi con gái ông .

Đêm trước khi về lại VN ông mời tôi vào thư phòng của ông trên gác để uống trà và tâm sự . Ông hỏi tôi có biết nhà văn Pu Song Ling không , ông viết ra tôi đọc và nói biết . Khi nhỏ thân phụ tôi để lại khá nhiều sách vở , tôi có đọc được một số truyện ngắn của ông này . Đó là Bồ Tùng Linh tác giả của những câu chuyện Liêu trai chí dị .

Tôi không biết sao cách phát âm chữ Hán của người Hong Kong gần gũi với cách của người Việt hơn là Bắc Kinh , khi tôi viết tên tôi ông đọc khá chính xác Diệp Chí chỉ có chữ cuối Huy ông dọc là Fei . Trong khi phát âm theo tiếng phổ thông chỉ có tên hơi giống là Hui còn họ chữ lót là Dé Trưa ( Ye Zhi ) chẳng có gì gần gũi cả .

Khi còn nhỏ đọc tưởng liêu trai là chuyện mấy con hồ ly tinh chọc ghẹo , dụ dỗ các chàng trai nên gọi thế hoá ra liêu trai là cái phòng đọc sách dựng sơ sài cho các chàng thư sinh . Vậy nên khi đọc từ Hán Việt đọc tôi hay ngó lại mặt chữ để hiểu đúng nghĩa của nó , nhờ vậy khi giao tiếp những người như ông qua bút đàm chúng tôi có thể hiểu được điều muốn nói  rõ ràng hơn .

Ông giáo dạy văn cho biết ông là hậu duệ của nhà văn Bồ Tùng Linh . Ông hỏi tôi có tin những câu chuyện mà ông tổ của ông là Bồ tùng Linh sưu tầm và thuật lại là có thật không ?
Tôi nói văn chương sáng tạo , hấp dẫn cốt từ hư cấu thực tình tôi không nghĩ rằng đó là những câu chuyện có thật .

Ông xin phép tôi chờ ông một chút , ông bước tới góc phòng đốt trầm trong cái lư nhỏ và thắp một cây hương cắm lên bàn thờ nho nhỏ ở trong góc phòng chỉ để một tấm ảnh chân dung. Tôi nhìn theo và cảm thấy choáng váng vì không hiểu tại sao cô vợ trẻ còn đang sống với ông lại nằm trên bàn thờ để ông thắp hương như thế này .

Ông quay lại bàn trà chúng tôi nói tiếp câu chuyện dở dang .Ông nói rằng đêm nay ông muốn kể cho tôi nghe câu chuyện thực sự đã xảy ra trong chính cuộc đời ông .

Một bữa nọ ông nghe tiếng bấm chuông ra mở cửa thì thấy một cô thiếu nữ gầy gò mảnh khảnh, khá là cao , cao hơn ông , ông đứng tầm hơn vai cô ấy một chút , tay cô cầm một lá thư .

Cô giới thiệu cô là Alice học trò giáo sư Nandy một người bạn văn thân với ông . Ông mời cô bước vào nhà . Ông đọc lá thư của bạn mình và hiểu Nandy nhờ ông giúp đỡ cô học trò vừa là người cùng làng lên thành phố này kiếm việc làm sinh sống .

Qua đây ông biết cô học văn khoa mới tốt nghiệp đại học chưa có kinh nghiệm nghề nghiệp , chưa từng làm việc cho cơ quan hay tổ chức nào cả .

Ông giảng dạy văn học nhiều năm rồi nên biết văn chương là cái nghiệp hơn là cái nghề , thời buổi bây giờ thị trường chữ nghĩa vô cùng rẻ rúng, những người lập danh thành công còn sống chật vật kiếm không ra việc huống hồ chân ướt chân ráo chưa có tên tuổi trong làng văn và trong thành phố xa hoa ồn ã này .

Ông chạnh lòng thương cảm cô vì nghĩ đến cô con gái mình chạc tuổi cũng phải bươn chải tự lập thân xứ người nên ông nói cô gái yên tâm ông sẽ cố gắng hết sức có thể để giới thiệu việc làm cho cô .

Cô chào ông ra về . Ông lục tìm số điện thoại của những tổng biên tập các tờ báo ông quen ông nhắn cho cô đến liên hệ đồng thời cũng giới thiệu cho những người quen này tìm cách giúp cô viết bài cộng tác .

Ông nói ngay khuya đêm đó ông ngủ thì mơ thấy một người con gái ăn mặc như trong phim cổ trang đến gần ông , thoạt đầu ông không nhận ra chỉ thấy có nét gì đó rất quen như đã có lần gặp rồi mà tuyệt nhiên không nhớ rằng đã gặp ở đâu .

Nàng cười bảo rằng người hâm mộ đêm nào cũng nghe ông đàn dương cầm mà ông không nhớ sao ?

Ông có thói quen chơi đàn ban đêm trước khi đi ngủ . Từ khi vợ mất ông càng tìm hiểu và thực hành sống theo đạo Phật . Tự ông nhận ra có một sự tương đồng giữa thiền định và việc chơi đàn . Đó là sự tập trung , hơi thở điều hoà và sự an lạc . Ông duy trì sức khoẻ bằng cách đưa các hoạt động thể dục vào trong đời sống , hạn chế sử dụng phương tiện có động cơ , đi bộ và xe đạp . Cân bằng nội tâm bằng việc chơi đàn các tác phẩm của các bậc thầy và sáng tác các đoản khúc riêng cho mình .

Ông nhớ ra ông có một khán giả hàng đêm nghe ông chơi nhạc . Ông nói giờ thì việc này giờ đã quá quen thuộc rồi nên ông quên và không còn để ý đến nữa . Nhưng lần đầu ông phát hiện ra nó - fan hâm mộ nhạc ông là khi ông cảm thấy như có ai đó đang nhìn ông giữa một đêm hôm khuya khoắt lạnh lẽo . Cái cảm giác ấy ông nói hơi rờn rợn vì căn phòng này chỉ có mỗi một mình ông ở .

Ông chỉ cho thuê các phòng ở dưới lầu . Khi chơi đàn đêm khuya ông gần như tắt hết đèn trong phòng chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ huyền ảo vì ông cảm nhận hiệu quả âm thanh mang lại cảm xúc tỷ lệ nghịch với ánh sáng .

Ông nhận ra một cặp mắt nhỏ tròn như hai hạt tiêu nhưng sáng quắc đang nhìn ông , ông vẫn giữ bình tĩnh đánh đàn chứ không ngừng lại . Còn nó khi phát hiện ra ông nhìn thấy, nó trườn đi và núp làm ông không nhìn thấy cặp mắt của nó nhưng vẫn thấy cái đuôi nhỏ nhắn dài thòng của nó tòi ra phía sau miếng ván nhỏ cỡ ba đốt ngón tay mà nó đang núp .

Ông theo đạo Phật nên giữ giới sát sanh, ông cũng không xua đuổi nó vì thấy đồ đạc trong phòng của ông không bị nó cắn phá . Ông không quan tâm chỉ biết nó nhỏ nhắn, lông trắng muốt, mõm màu hồng cách sen , ông chỉ thắc mắc làm thế nào nó sống được trong cái khe nhỏ bé đến như vậy và kiếm gì để ăn uống .

Ông nhớ ra nó rồi và trong cơn mơ này ông vẫn thắc mắc khuôn mặt này quen quá quen mà sao mình lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Và ông lại chìm vào giấc ngủ sâu đến sáng ngày hôm sau.

Lâu rồi ông không gặp lại Alice, giữa những ngày cuối năm ông nhận được cuộc gọi của cô, cô nói ông có nhà không, cô muốn đến chào ông để về quê ăn tết . Cô đến với món quà là mấy hộp mứt mà cô bảo ông ăn uống trà tốt cho những người bị đường huyết và tim mạch như ông . Ông cảm động vì lâu rồi chưa có người phụ nữ nào quan tâm đến mình nữa kể từ khi vợ ông đi xa.

Ông hỏi cô công việc lâu nay thế nào, cô bảo có viết nhưng nhuận bút chẳng là bao không bù đắp chi phí sinh hoạt và đi lại nắm tư liệu . Ông kiếm phong bì bỏ ít tiền nói là lì xì cô năm mới, cô cảm ơn ông và nói cho phép cô giúp ông lau chùi căn phòng lại sách sẻ để chuẩn bị đón năm mới .

Ông vui vì thấy cô biết cư xử và lâu rồi trong căn phòng này cũng vắng tiếng người , cô vừa làm vừa bắt chuyện. Căn phòng lâu nay vắng lặng giờ có chút ríu rít ông cảm thấy như có một luồng sinh lực mới mẻ đang dâng trào lòng ông .

Và khi cô ra về rồi, ông bỗng dưng hoảng hốt nhận ra cái điều ông mơ hồ mấy hôm nay. Đúng rồi: khuôn mặt quen quen trong những giấc mơ hàng đêm của ông gần đây chính là khuôn mặt của Alice .

Ông thừ người tự tìm cho mình một lý giải .

Ông đưa ra giả thuyết phân tâm học giải thích những ẩn ức nằm trong tiềm thức và giấc mơ để tự tìm cho mình một câu trả lời thoả đáng nhưng tự bản thân ông không thể nào chấp nhận được.

Nếu Alice gây ở ông một ấn tượng nào đó để trong ông xuất hiện thèm muốn hay khát khao nhục dục thì điều đó mới có thể mang cô vào trong giấc mộng của ông chứ .

Tự ông biết rằng điều này hoàn toàn không thể .

Alice có body thuộc típ như ma nơ canh, gầy gò, xương quai xanh to, ngực và mông lép. Đó không phải tip gây cho ông sự thèm muốn nhục dục . Ông cũng không thích những cô mông to vú bự, vừa phải nhưng phải có độ cong . Alice bằng phẳng như một bình nguyên và nếu ông có cảm Alice thì cái tình cảm ấy nó cũng thanh khiết như tình ông dành cho con gái mình .

Thế thì tại sao khuôn mặt Alice lại đi vào trong giấc mơ của ông rõ mồn một đến như vậy ?

Đêm nọ ngồi trên chiếc Sofa quen thuộc ông chìm vào trong giấc ngủ. Ông có thói quen kiểu nửa ngồi nửa nằm đọc sách , xem phim và ngủ tại chỗ luôn như vậy. Cái đó hình thành do lúc còn trẻ công việc đòi hỏi di chuyển nhiều. Ông hay di chuyển vào ban đêm để tiết kiệm thời gian nên ngủ như thế này ông đã quen rồi .

Ông thấy nó bước vô phòng nhưng hôm nay trang phục như một thiếu nữ của ngày nay. Nó mặc đơn giản một chiếc minijupe ngắn cũn cỡn màu lính trên là chiếc áo thun bó màu trắng, khoác một chiếc ba lô xinh xắn. Thiệt tình ông thấy ái ngại vì trông nó sexy quá, nếu vô tình mà bạn bè hay học trò cũ ông đến thăm mà thấy cảnh mình ông và nó như vầy ông biết sẽ ăn nói thế nào.

Nó bảo ông nó có việc mới đi xa về người còn nhớp nhúa, tiện đường nên ghé vô xin ông cho nó tắm táp sạch sẻ và thay đồ lại cho tươm tất. Ông chỉ nó phòng tắm hướng dẫn cách mở nước nóng lạnh vào bồn ngâm xong bước ra đi pha một ly trà sữa nóng cho nó . Pha xong ông định mang vô phòng làm việc để chút nó tắm xong ra uống. Vừa lúc đi ngang phòng tắm nằm kề bên phòng làm việc ông nghe tiếng nó kêu ông ơi , ông ơi rất khẩn trương . Ông dừng lại nghe lại cho rõ để xem chuyện gì thì lại nghe nó kêu ông lần nữa . Ông gõ cửa phòng tắm hỏi chuyện gì thế , nó bảo ông vào đi . Ông sợ nó bị chi trong đó nên tay cầm ly trà sữa, tay kia xoay nắm cửa bước vô . Ông phát hiện nó đã cởi hết quần áo nằm ngập trong nước trong bồn , chỉ thòi đầu và cổ bàn chân ra . Ông thoáng bối rối nhưng cái bản năng đàn ông vẫn kịp lướt một cái nhìn đánh giá nhanh cơ thể nó, cặp chân của nó dài quá phải nghếch lên phía cuối bồn tắm , ông cũng kịp nhận ra một vùng tam giác đen tuyền dưới mặt nước tương phản với làn da trắng như ngà của nó. Ông hốt hoảng xoay người định đặt cái ly trà xuống phía kệ dưới chân của nó thì nghe nó hét toáng lên rằng ai lại đem đồ uống vào phòng tắm . Tự nhiên ông như một con robot bị nó điều khiển , ông cầm ly trà không dám quay lại nhìn nó và bước ra ngoài . Ông đặt ly trà sữa lên bàn và bước lại phía bàn thờ Phật thắp nén hương và gõ mấy tiếng chuông .

Từ lâu mỗi khi thắp hương ông hay thường gõ vài tiếng chuông , lắng nghe âm thanh tắt dần của nó , nghiệm lẽ vô thường và tâm ông bình lặng trở lại .
Chợt ông giật mình bởi tiếng chuông cửa làm ông tỉnh giấc và vẫn còn nhớ như in những gì vừa xảy ra trong giấc mơ vừa rồi như một câu chuyện thật .

Người bấm chuông lại chính là Alice . ( còn tiếp )

ALICE 2 - CLICK HERE

 

Back To Top